xin anh đau quá buông tôi ra

Chân tôi dẫm xuống đêm đen như thể nước trong giếng, từng giọt cô độc lạnh lẽo chạy dọc xuống sống lưng. Rồi tôi nhận ra chẳng có bề mặt nào để phá vỡ. Ngực tôi thắt lại. Nỗi hoảng loạn dâng trào, thật khó thở. Tôi chìm ngập cả đầu rồi. Rồi có ai hay cái gì đó rút nút chặn dưới đáy bóng tối, và tôi chìm sâu hơn vào trong màn đen. Naruto ôm Sakura lại, rồi hôn Sakura, ban đầu Sakura có hơi sốc sau đó hôn lại, sau một lúc hai người buông ra. Hinata đứng ở ngoài im lặng đưa tay lên miệng cố không gây ra tiếng động, nước mắt thi nhau rơi xuống. "Tớ biết cậu sẽ rất giận, nhưng nghe tớ nói hết đã, tớ Mặc Cảnh Thâm lặng lẽ nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng khi cô nhìn anh. Đó không phải là đôi mắt đang xoắn xuýt quá khứ, không phải đang giận, cũng không phải đang hận. Thật ra anh cũng không chắc cho lắm, rằng rốt cuộc cô có buông bỏ được vì nguyên nhân này không. Kinh gởi anh Linh Phương. Trước hết, tôi xin thành thật xin lỗi anh vì đã liên lạc với anh quá chậm trễ, nhưng cho mãi tới hôm nay tôi mới được biết anh ở đâu tên thực là gì, dù rằng đã từ lâu tôi đã nhờ thi sĩ Phổ Ðức, Du Tử Lê cũng như đã nhờ vài người bạn Sao đau xót một ngày vừa lịm chết, Rong rêu tàn một thoáng cũng bâng khuâng. ————// thơ tình yêu hay //——————- Ta cứ muốn ta là người cô độc Cuộc đời này xin chẳng biết yêu thương Vì tình đời quá chất chứa thê lương Nhưng ước muốn mãi chỉ là ước Site De Rencontre International Gratuit Sans Inscription. Hôm nay Bắc Kinh tuyết rơi nhiều, tính ra Hiểu Lam cũng đã về nước được hơn hai tháng. Hai tháng qua cũng không có gì, nhưng đối với cô, quãng thời gian này thật đặc biệt. Cha cô dần hồi phục, làn da ông hồng hào hơn trước, cũng có thể đi chơi cùng cô. Cả nhà quây quần ấm áp, bác sĩ nói, với sự tiến triển như hiện tại,năm nay cha cô sẽ được về nhà ăn Tết cùng gia đình. Thật may đến chiều thì tuyết đã không còn nặng hạt như buổi sáng, nhân cơ hội rảnh rỗi, Hiểu Lam quyết định đến thăm một người, Triệu cà phê theo phong cách cũ của Triệu Quốc vẫn như trước. Qua tấm kính trong suốt của cửa hàng, Hiểu Lam đã bắt gặp bóng hình quen thuộc của cậu. Không giấu nổi niềm hạnh phúc, cô nhanh chóng tiến vào. Thấy cô, Triệu Quốc vẫn rất bất ngờ. Dù đã biết Hiểu Lam về nước từ hai tháng trước nhưng mãi đến hôm nay hai người mới có cơ hội gặp mặt trực tiếp thế này. Thấy Triệu Quốc cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chặm vào mình, Hiểu Lam cười dịu dàng" Sao thế?Mới đó mà đã quên người bạn bất hạnh này rồi à?"Câu nói của Hiểu Lam như kéo cậu trở về thực tại, chắc có lẽ Hiểu Lam thay đổi nhiều quá, khiến cậu nhất thời vô ý." Quên sao được, cậu ngồi đi,rồi mình sẽ từ từ tra hỏi cậu " Sau đó Triệu Quốc hỏi rất nhiều, rất nhiều chuyện. Cậu hỏi Hiểu Lam cuộc sống bên kia thế nào? Công việc ra sao?Rôm rả một hồi, cuối cùng Triệu Quốc cũng nhắc đến vấn đề mà Hiểu Lam vẫn luôn cố gắng né tránh" Lâm Phong, anh ấy biết cậu về nước chưa?"Hiểu Lam bỗng sững lại, nói thật, từ ngày về nước, cô chưa từng gặp lại Lâm Phong lấy một lần. Trước kia đọc tiểu thuyết, thấy mỗi khi nữ chính về nước, người mà cô ấy gặp lại đầu tiên chính là nam chính. Nhưng có lẽ cô là một trường hợp đặc biệt, hoặc cô không phải là nữ chính" Chưa, mình và anh ấy chưa gặp lại nhau".Biết Hiểu Lam không muốn nói, Triệu Quốc cũng không cố gặng hỏi thêm, cậu nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác. Một lát sau, điện thoại bên cạnh đổ chuông, là mẹ gọi Lam rất nhanh nhận máy, giọng mẹ xem ra rất vui" Hiểu Lam, con đang ở đâu thế? Cha con nói muốn đi mua sắm một chút để chuẩn bị cho Giáng sinh, nếu con rảnh thì về nhé " Nghe xong, Hiểu Lam cũng hết sức bất ngờ. Không ngờ cha cô hôm nay lại có hứng thú đi mua sắm đến vậy. Trước kia ông gần như không đi sắm đồ nhiều, đa phần việc mua sắm là của hai mẹ con cô. Hiểu Lam cũng vì thế mà khí thế shopping hừng hực" Con đang ngồi ở chỗ của Triệu Quốc, con sẽ về ngay, mẹ đợi con một lát "Nói xong cô quay sang Triệu Quốc" Hôm nay đến đây thôi, cha mình muốn đi mua sắm, mình muốn về đi cùng ông" sau đó còn không quên trêu chọc" Cậu cũng quay lại làm việc đi, chủ quán gì mà bỏ bê cửa hàng, khách khứa sắp bỏ về hết rồi kìa ". Không chịu kém cạnh, Triệu Quốc nói" Aiz, có lẽ thế thật. Thôi, cậu về đi, đừng để hai bác chờ"Chiếc xe rất nhanh đưa Hiểu Lam về đến bệnh viện mà cha cô đang ở. Vừa đỗ xe lại, cô đã thấy cha mẹ đứng trước cửa bệnh viện, như để chờ cô về. Thấy vậy, Hiểu Lam không khỏi trách" Sao cha mẹ lại ra đây thế này? Ngoài trời lạnh lắm " Mẹ Hạ ôm chặt lấy cánh tay chồng, khẽ cười" Cha con muốn đấy, thôi, chúng ta mau lên xe kẻo gió "Trung tâm thương mại của thành phố hôm nay xem ra khá đông người. Có lẽ mấy dịp lễ tết sắp đến, mọi người muốn sắm sửa một chút. Dưới sảnh chính có một cây thông Noel khổng lồ được trang trí rất đẹp. Dây đèn màu vàng lấp lánh được cuốn quanh thân cây, xung quanh là mấy món đồ trang trí quen thuộc. Tổng thể hài hòa đẹp mắt. Sau khi chọn được vài đồ ưng ý, cha còn muốn tiếp tục đi lòng vòng xung quanh trung tâm thương mại để xem đồ nữa. Có lẽ quãng thời gian làm bạn với giường bệnh quá dài khiến một vài thói quen của ông cũng dần thay đổi. Đi được một lúc cũng đã thấm mệt, cả nhà cô quyết định đi ăn đồ Nhật. Trong lúc chờ đồ ăn, ông Hạ bỗng nói" Hiểu Lam, quãng thời gian qua con vất vả nhiều rồi ", thấy cha mình bỗng nghiêm túc lạ thường, cô hỏi" Cha, sao cha lại nói thế? Con rất ổn mà"Ông Hạ nhìn con gái bằng một ánh mắt vô cùng trìu mến, giọng ông nhẹ nhàng trầm ổn" Cha hiểu được những nỗi đau mà con phải chống chọi, là tại cha không lo được cho con. Dù chuyện này chẳng vui vẻ gì, nhưng hôm nay cha phải nói" ông Hạ khẽ đặt bàn tay ấm áp lên tay cô" Hiểu Lam, cha mong con được hạnh phúc. Chuyện này cha biết con không muốn nhắc tới, nhưng con nhất định phải đối mặt. Cha sẽ cho con được tự giải quyết vấn đề của con. Nếu không thể nắm lấy, thì buông tay cũng không phải một ý tồi." Lời ông Hạ vừa ngừng lại thì cũng là lúc đồ ăn được mang lên, vừa vặn phá tan không khí ngột ngạt ban nãy. Bà Hạ không nói gì, vì suy nghĩ của bà cũng chính là những lời ông Hạ nói vừa cố làm mặt vui vẻ nhưng thực ra tâm trí Hiểu Lam đã bay đến một nơi khác. Lời cha cô cứ văng vẳng trong đầu. Những lời ông nói rất đúng, dù cho cô có cố gắng trốn tránh thế nào thì mọi chuyện đang tiếp diễn vẫn yêu cầu cô phải đối diện. Và cô biết, dây dưa giữa cô và Lâm Phong chưa dừng lại. Đây là lần thứ bao nhiêu anh nói lời chia tay, em không nhớ rõ. Chỉ biết rằng anh buông lời rồi hôm sau anh xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Và cứ mỗi lần anh nói lời ấy, em lại đau, và tuy rằng rất đau nhưng em không bao giờ trách móc anh. Biết bao lần anh làm em tổn thương nhưng em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ giận hờn anh, níu kéo anh. Em vẫn đợi anh, để mong rằng anh sẽ quay lại. Cứ như thế, như thế, em không còn nhớ nổi em đợi anh bao nhiêu lần, và có lẽ vì em thứ tha cho anh quá nhiều mà anh đã không biết trân trọng em, coi thường xúc cảm của em, coi thường cuộc tình của mình. Cứ mỗi lần anh ra đi là mỗi lần em tự nhủ rằng anh đi thật rồi đấy, phải chúc anh hạnh phúc, phải quên anh đi, phải cố gắng dằng lòng không được phiền anh. Rồi em tự nuôi những kí ức trong lòng, tự mình e giữ gìn những kỉ niệm, tự hứa hẹn rằng sẽ yêu anh mãi cho đến khi không còn tiếp tục được yêu dù là đơn phương. Vì em yêu anh nhiều như thế nên khi anh mở cuộc gọi đầu tiên, em vui mừng biết bao, bao nhiêu uất ức trong lòng tan biến hết, chỉ biết làm theo con tim, nghe lời anh nói và lúc đó em lại yêu anh nhiều hơn một xíu nữa. Thật buồn cười, thật trớ trêu thay. Anh cứ dửng dưng vô tâm mà em thì cứ yêu anh. Nỗi nhớ cứ chực trào ra nhưng không hiểu em ở vị trí nào mà lại không giám nhấc máy gọi cho “người yêu”. Em chẳng biết mình gọi anh là gì, ta xem nhau là gì mà ngay cả quyền gọi khi nhớ em cũng không được phép làm. Em phải chôn chặt vào để cho anh được thoải mái nhất có thể. Em thấy mình yêu mà sao khổ quá anh à. Ấy vậy mà em lại cố chấp yêu và yêu, đau mà lại không biết buông. Em cứ luôn tự hỏi anh có yêu em không, anh yêu em được bao nhiêu? Sao anh cứ bỏ em rồi quay lại mãi thế? Anh thấy tình cảm này nhạt nhẽo vô vị lắm hả anh? Chẳng ai trả lời em cả, tự em hỏi rồi tự em bỏ lửng. Cuộc tình của em cứ chênh vênh như vậy. Sở dĩ em gọi là cuộc tình của em vì anh chưa bao giờ yêu em cả, em cảm nhận như thế. Hôm nay cũng như bao ngày khác, là vắng bóng anh trong cuộc đời em. Dù trước đó anh chưa nói lời chia tay thì anh vẫn cứ mập mờ xuất hiện rồi đi. Anh đi thì em nghĩ là anh đã đi rồi đấy, mãi mãi không còn quay lại nữa đâu, và em sợ cô đơn. khi anh ở cạnh em, em luôn sống trong sợ hãi, lo lắng rằng anh sẽ đi bất kì lúc nào. Em đã cố gắng làm anh vui, không nói câu nào để khỏi mất lòng anh dù là anh có làm em bực tức. Yêu anh tự nhiên em thấy mình kiên nhẫn hẳn lên, em trở nên tốt thật, thứ tha, bao dung đủ kiểu. Giá như mà em có đối xử với tất cả mọi người trên thế gian này như anh thì chắc em khác lắm. Chỉ tiếc là em cũng là con người phàm trần, cũng có những hỉ, nộ, ái, ố, sân, si, tham, giận. Vậy mà với anh, em không biết hờn giận là gì. Có lẽ em đã yêu anh quá nhiều, yêu đến mức không còn nhận ra mình nữa. Yêu đến quên mất bản thân. Ngẫm nghĩ em thấy thương mình thật. Vì em đóng vai như là kẻ thế thân, là nơi tìm về mỗi khi anh mệt mỏi, áp lực do công việc hay gia đình. Và khi công việc được giải quyết gọn gàng anh lại quên em ngay, lại kiếm cớ đổ lỗi cho em, do em sai, do em, do cuộc tình mình không đúng. Anh cứ kiếm lý do để chối bỏ em. Em là gánh nặng cho anh sao, em khiến anh đau đầu và khổ sở nên khi bắt đầu thì anh phải tìm cách ra đi sao. Lồng ngực mỗi lần như thế lại nhói đau, lại nặng nề như có đá đè, em thở còn cảm thấy mệt. Tổn thương anh gây cho em quá nhiều, kể không hết được. Dù rằng em với anh quen nhau chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Cứ như vậy, cái vòng lẩn quẩn đến đến đi đi của anh làm em quen dần. Ban đầu em nặng nhọc khi xa anh, rồi từ từ em bình tâm lại, cố gắng nghĩ và nghĩ. Thế là cho đến giây phút cuối xa thật này thì em đã không còn nhói đau nơi lồng ngực nữa. Em đã không còn nghĩ về anh từ ngày cho đến đêm. Thời gian em nhớ anh bỗng dưng ngắn lại. Anh có biết vì sao không? Không phải vì em hết yêu anh, mà vì em nghĩ cho anh. Em ban đầu đau khổ là do em nghĩ em lạc mất anh rồi. Nhưng sau này, khi những tổn thương làm em trưởng thành, em đã thay đổi. Em nghĩ rằng anh cần được hạnh phúc, cần được sống vui vẻ. Em chắc gì làm được điều đó, mà mãi không thể được rồi. Vì trong anh không có em, không ai sống hạnh phúc được với người mà mình không yêu. Em nghĩ đến vậy thôi là đã không còn đau nữa. Chỉ cần anh sống tròn vẹn là em cảm thấy vui rồi. Niềm vui của em là được thấy anh có một gia đình viên mãn, bạc đầu. Em đã buông được anh rồi Hoá ra, khi không có anh lòng em lại dễ chịu đến vậy. Không còn cảm giác lo sợ, hồi hộp, suy nghĩ nữa. Em làm việc của em, khi rảnh rỗi em có thể làm bất kì gì em muốn. Nhớ anh thì em ngồi hàng giờ để hoài niệm. Em buông tay anh được rồi. Không phải em cứ níu kéo mà gọi là buông tay. Mà vì em đã thôi đau lòng khi nghĩ về anh, đã thôi nhức nhối khi có điều gì đó gợi nhớ về anh. Hình bóng của anh rồi sẽ xa khuất, sẽ chìm vào hư vô. Em tin thời gian sẽ giúp em làm điều đó. Nhanh thôi. Đạo diễn Từ chỉ chỉ một vài người, bảo bọn họ ra Phù thở phào nhẹ nhõm, ngón tay kia không chỉ vào trộm nhìn sang bên cạnh thì phát hiện, trong vòng chưa đầy hai phút, chỉ còn lại năm người."Các cô nhìn thấy tờ giấy trong tay rồi chứ? Không sai, chủ đề mà các cô nhận được đều giống nhau, chính là "khóc."" Đạo diễn Từ đỡ mắt kính, tuy chưa đến năm mươi nhưng tóc ông đã bạc trắng trông rất già, giọng nói đầy thăng trầm, "Bây giờ sẽ bắt đầu, cho các cô 1" để biểu diễn."Diệp Phù ngơ ngẩn đứng đó, bốn nữ diễn viên khác đã quỳ xuống mặt đất bắt đầu khóc, họ khóc vô cùng bi thương, thậm chí còn gào lên thành tiếng, tuỳ ý bịa ra một cái tên, tăng thêm kịch tính cho vai Phù nhập vai rất chậm, bản thân cô tự biết điều này, vì thế mỗi lần đóng phim, cô đều đến sớm hơn người khác một tiếng, nhưng thử vai lại không giống như đóng phim, không ai cho cô thời gian chuẩn bị trước, huống hồ, chủ đề mới được chưa có đủ thời gian để chuẩn bị, khi đạo diễn Từ kêu dừng lại, nước mắt Diệp Phù mới trực trào ra."Cô, cô, cô... trở về đi." Đạo diễn Từ giơ tay lên, Diệp Phù nhận lệnh cầm nội y chuẩn bị thay thì thấy ông chỉ vào cô nhíu mày nói, "Cô, khóc lại đi."Diệp Phù ngạc nhiên nhìn ông."Vừa nãy cô chưa khóc được, cho cô một cơ hội nữa." Đạo diễn Từ nói xong, nhìn về phía Diệp Phù, "Cô còn một phút.""Cô ấy nhập vai rất chậm." Người đàn ông bên cạnh đạo diễn Từ bỗng mở miệng, giọng nói trầm thấp, từ tốn rất dễ nghe, "Cháu đi giúp một chút."Đạo diễn Từ có chút bất ngờ nhìn anh, "Được thôi.""Sầm Loan!" Nữ diễn viên đứng bên cạnh Diệp Phù kinh ngạc thốt lên, "Đúng là anh ấy!"Diệp Phù cũng kinh ngạc, người đàn ông kia thực sự là ảnh đế Sầm Sầm Loan 24 tuổi, anh đã đạt được giải nam diễn viên xuất sắc nhất nhờ vai diễn trong bộ phim điện ảnh [ Huyết ] của đạo diễn Từ, từ đó nổi tiếng toàn cầu, nghe nói rằng mấy năm trước anh xuất ngoại để học tập, đến giờ cũng đã được vài năm, khi quay lại vẫn chưa đóng một bộ phim nào. Ai có thể ngờ, buổi thử vai này lại có thể gặp được anh?Sầm Loan bước đến, tháo kính râm đồng tử của anh rất nhạt, có vẻ thực lãnh đạm, anh ít khi nói cười nên càng trông lạnh nhạt, anh nhẹ nhàng đặt kính lên đi đến trước mặt Diệp Phù, không nói câu gì, đột nhiên bóp cổ cô đè xuống sàn đau đớn bỗng xâm chiếm cột sống yếu ớt, Diệp Phù chưa kịp sợ hãi kêu lên, người bên cạnh đã hét thấy tiếng kêu của những người đó, cô bình tĩnh hiểu ra, ảnh đế đang giúp cô tìm cảm hứng để lẽ là... bị cường bạo?Sau khi cô ngộ ra, ngay lập tức cô giãy giụa, trong đầu không ngừng tưởng tượng, người này muốn bạo hành mình, nước mắt chảy xuống, cô khóc và kêu lên, "Cầu xin anh buông tôi ra..."Nước mắt giàn giụa khắp mặt, cô khóc đến mức rùng mình, bộ ngực đầy đặn vô tình cọ vào áo người đàn ông, vì lạnh nên đầṳ ѵú hơi dựng đứng thể của Diệp Phù rất đẹp, làn da trắng nõn, làm người ta liên tưởng đến câu da như ngưng chi*.*Ngưng chi 凝脂, Dầu mỡ đông. Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng. ◇Thi Kinh 詩經 "Thủ như nhu đề, Phu như ngưng chi" 手如柔荑, 膚如凝脂 Vệ phong 衛風, Thạc nhân 碩人 Tay nàng trắng và mềm như mầm cỏ non, Da nàng trắng mịn màng như mỡ đông. ◇Bạch Cư Dị 白居易 "Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi" 溫泉水滑洗凝脂 Trường hận ca 長恨歌 Nước suối ấm chảy mau, rửa thân thể mịn rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, khi khóc lại không đẹp, nhưng Diệp Phù thì không, cô khóc rất đẹp, vừa nãy khi nước mắt cô trực trào ra, đạo diễn Từ đã muốn nhìn người phụ nữ này khi khóc thành tiếng sẽ có dáng vẻ thế giờ ông đã thấy được, ánh mắt ông sáng lên, lập tức hô to, "Được rồi.""Cô trở về đi." Đạo diễn Từ nói với những người khác rồi quay sang Diệp Phù, "Sắp tới, cô hãy giữ dáng, không được có bất kỳ vết sẹo hay thay đổi nào, nếu xảy ra vấn đề gì hãy liên hệ cho tôi. Ba ngày sau, đến địa điểm này, chúng ta bắt đầu đóng phim."Đạo diễn Từ đưa cho cô một tấm danh thiếp và địa chỉ rồi xoay người rời Phù sững sờ một lúc mới nhận ra, buổi thử vai của mình đã thành công, cô nhanh chóng đứng dậy, cảm ơn đạo diễn, sau đó thì nhớ tới ảnh đế Sầm Loan đang đứng bên cạnh."Cảm ơn." Cô có chút xấu hổ lấy tay che ngực.~~~~~~<<<<< “Anh nói yêu tôi vậy tôi hỏi anh, nhẫn đâu nhẫn kết hôn đâu rồi.” Ngọc Vân cố gắng đề xuống những tình cảm mơ hồ trong lòng mình, dùng ngụy trang lạnh lùng nhất để đối mặt với hắn. Hắn sững sờ đứng lặng người, hắn không nhớ đã để chiếc nhẫn đó ở nơi nào nữa. “Anh... Anh sẽ mua cặp nhẫn khác.” Hắn chẳng biết trả lời thế nào nên chỉ đành hứa hẹn. “Anh sẽ bù đắp tất cả cho em.” “Muộn rồi anh. Tôi không cần.” “Hôm nay thời hạn ba năm đã đến, tôi xin anh hãy buông tha cho tôi, cũng như buông tha cho chính mình đi.” Ngọc Vân nói mà giọng điệu bình thản đến lạ thường, ánh mắt kiên định của cô làm hắn suy sụp, có cảm giác như đang rơi xuống mười tám tầng địa ngục. “Thật xin lỗi... Xin lỗi.” Hắn không ngừng nói xin lỗi, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện. Sao hắn lại không nhớ đến bản hợp đồng hôn nhân ba năm trước, còn có giấy thỏa thuận ly hôn nữa. “Ngọc Vân. Xin lỗi... Thật xin lỗi... Anh...” Hắn nói không rõ ràng mạch lạc, hắn không biết phải giải thích như thế nào, phải nói ra làm sao để vợ của hắn ở lại. Tâm trí hắn rối bời hắn chẳng biết làm thế nào mới đúng đây. Hắn tiến lên một bước thì cô lùi ba bước hành động của cô làm hắn thấy đau lòng đến bất lực, đôi tay không tự chủ mà để lên lồng ngực xoa dịu trái tim đang thổn thức. “Em ghét anh đến vậy sao?” Hắn nói một câu mà khiến bầu không khí trở nên trầm mặc. ... ... “Nói đi. Sao em lại không nói gì? Nói đi...” Hắn nói mà cất giọng như oán trách, tức giận như muốn hét lên. Sao hắn cứ chất vấn cô mãi thế. Kết cục hôm nay là tại hắn mà, nhưng không hiểu tại sao hắn có thể dùng giọng điệu đó nói với cô như thể nói với một kẻ tội đồ. Hắn cứ liên tục suy nghĩ phải làm như thế nào cho đúng, điều này vô tình làm hắn trở nên căng thẳng dẫn đến tâm trí bị rối loạn mà mất khả năng kiểm soát hành vi. “Được! Em không nói, vậy để tôi nói thay em.” Ngọc Vân vẫn cứ cúi đầu, bởi vì cô không đành lòng nhìn thấy hai mắt đau thương của hắn, vì cô sợ chính đôi mắt ấy sẽ làm cô đánh mất chính mình thêm một lần nữa, say mê trầm luân trong đấy mà không thoát ra được. “Từ lâu em đã chán ghét tôi rồi, muốn rời khỏi tôi từ lâu lắm rồi có phải không?” Hắn cố gắng kiềm chế bản thân không xúc động, hắn gồng mình chịu đựng mà đôi tay nắm chặt lại, từng ngón tay bấu vào da thịt. Ngọc Vân vẫn không trả lời hắn. Rồi đột nhiên hắn bước thật nhanh về phía cô. Ngọc Vân giật mình ngước mắt nhìn hắn, cô liền hoảng sợ, ánh mắt hắn đỏ rực như tia lửa làm người đối diện một phen sợ hãi. Hắn chộp lấy đôi bờ vai gầy guộc của cô, dùng lực nắm chặt như muốn bóp nát. “Nói đi Ngọc Vân. Em nói cho tôi biết phải làm sao em mới tha thứ cho tôi.” Miệng hắn nói mà đôi cánh tay dùng sức lắc mạnh làm cả người Ngọc Vân lung lay. “Đúng! Từ lâu tôi đã muốn rời khỏi anh rồi. Hãy giải thoát cho tôi đi.” Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, một lời nói sắc bén của cô như đã thừa nhận những lời hắn nói là đúng. Lúc này trái tim hắn thật đau đớn, cảm giác như bị bóp nghẹt. Lời thú nhận của cô làm ruột gan hắn như bị đảo lộn, hắn biết mọi thứ đã không còn cách nào để cứu vãn. Ngọc Vân nhìn sâu vào đôi mắt hắn, đáy mắt long lanh đong đầy nước mắt, rồi trực trào rơi xuống hai gò má, đôi mắt hắn vẫn đang nhìn cô tràn ngập bi thương. Ngọc Vân không hiểu nổi tâm tình của bản thân mình, chẳng phải cô đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi sao. Sao mà hôm nay cô chẳng vui một chút nào. Đáng lẽ ra nhìn hắn bây giờ cô nên cười mới đúng vì cuối cùng hắn cũng có thể cảm nhận về mình những nỗi đau khổ mà cô phải chịu. Ngọc Vân thật sợ hãi, trong con người cô bây giờ hình như đang tồn tại hai màu cảm xúc khác nhau,vừa muốn dứt khoát đi cho xong, vừa lại không đành lòng. Cô phải làm sao đây mới đúng. “Hai tuần qua, có phải em cũng đang giả vờ, tỏ ra mình đang hạnh phúc.” Hắn tiếp tục nói, mà tâm can như bị ai đó đục khoét. Hắn mở miệng nói tiếp “Em đang trả thù tôi. Mục đích của em chính là nhìn thấy tình cảnh của tôi bây giờ, có đúng không?” Hắn buông cô ra, lùi ra xa vài bước. Rồi hắn lại nở một nụ cười mỉa mai chính mình. Cũng phải thôi, rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, là do hắn tự làm tự chịu trách ai được, có trách thì chỉ trách hắn ngu ngốc, không nhận ra cô ngay từ đầu. “Anh nói đúng. Tôi chịu đựng đến ngày hôm nay là muốn đường đường chính chính mà rời khỏi đây, tôi muốn tận mắt nhìn thấy anh đau khổ, ăn năn, tôi muốn anh phải hối hận, day dứt đến cùng cực.” Nói như thế nhưng Ngọc Vân cũng chẳng dễ chịu chút nào. Từ đầu tới cuối cô không hề có ý định trả thù. Nhưng bây giờ cho dù cô muốn thanh minh thì cũng chẳng còn ý nghĩ gì. Thôi gì hãy để hắn chết tâm với cô đi, như vậy cô sẽ yên tâm mà rời đi. “Tôi biết, em đã trải qua những tháng ngày đau khổ. Tôi cũng biết mọi chuyện đến nước này rồi, dù cho tôi có hèn mọn giữ em lại thì cũng không khiến em tình nguyện mà ở bên cạnh tôi.” Đột nhiên hắn đi về phía cô, kéo cô vào lồng ngực rắn chắc, ôm chặt, hắn nói “Anh muốn ôm em lần cuối.” Hắn nhắm mắt lại, từng giọt nước trong suốt chảy dài hai bên má. Bây giờ hắn mới cảm nhận được nỗi mất mát, đang dâng tràn vào trái tim. Cả đời này hắn đã mất cô thật rồi, hắn cũng biết từ nay không thể yêu thêm bất kì ai nữa. “Ngọc Vân! Anh sẽ đợi em, dù phải đợi hết đời người, anh cũng sẽ đợi. Mặc kệ em ở đâu, ngày đêm anh sẽ nguyện cầu cho em được ấm êm hạnh phúc. Tạm biệt em! bà xã.” Một giọng nói ấm áp, thâm tình, chứa đựng một nỗi buồn vô hạn lại vang lên bên tai cô. Ngọc Vân nghe thế, nước mắt tuôn rơi như dòng thác. “Xin lỗi vì em đã không còn cảm giác yêu thương anh nửa. Nhưng nếu một ngày nào đó yêu thương quay về, cho dù vượt qua gian nan thử thách em sẽ trở về bên anh.” Câu nói này cô chỉ biết nói thầm trong lòng, đây cũng là những lời thật lòng nhất của cô. Hắn buông cô ra và nói “Em đi đi.” Hắn quay mặt nơi khác, hắn không muốn cô nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của hắn. “Thiên Phong! Anh hãy bảo trọng nhé.” Hai người mỗi người quay đi một hướng, cả hai lệ chảy tuôn trào. “Bà xã! Đừng bao giờ chúc anh hạnh phúc, vì em chính là niềm hạnh phúc của đời anh.” Đó cũng chính là lời từ trong sâu thẳm tâm hồn mà Thiên Phong muốn nói với Ngọc Vân. Bầu trời ban ngày bị mây đen che kín, từng tia chớp xẹt ngang trời rồi vụt tắt, những tán cây hai bên đường bị gió thổi nghiêng qua đổ lại. Rồi cơn mưa ập đến bất chợt, kèm theo mưa giông, mưa bụi cùng với gió thổi hung hăng quất vào mặt, làm hai mắt Ngọc Vân nheo lại. Bước chân Ngọc Vân vẫn đều đặn bước đi trên đường, cơn mưa càng ngày càng nặng hạt khiến người xe có mặt trên đường càng trở nên gấp gáp hơn. Thời tiết khắc nghiệt như này tìm một chiếc taxi e rằng rất khó khăn, nghĩ vậy bước chân Ngọc Vân cũng vì thế mà trở nên nhanh hơn. Con đường từ đây đến ga tàu, tuy gần mà xa, bước chân nhỏ bé của Ngọc Vân chắc phải mất gần nửa tiếng nữa mới có thể đến nơi. Người xe ngày một thưa dần. Cứ ngỡ cơn mưa đã vô tình làm Ngọc Vân trở nên đơn độc trên đường. Nhưng không, kể từ lúc cô bước chân ra khỏi biệt thự, thì Thiên Phong cũng thầm lặng bước theo sau. Một người con gái đi trước, tiếp bước theo là một người đàn ông, với dáng vẻ chật vật, ánh mắt u sầu, dõi theo cô gái phía trước. Làm người đi đường đã bước qua còn phải tò mò mà ngoảnh đầu nhìn lại. Nhưng mọi sự chú ý đều đổ dồn về Thiên Phong, một chàng trai cao lớn, gương mặt tuấn tú với những đường nét như tuyệt phẩm, miệng thì lẩm bẩm “Bà xã! Đừng rời khỏi anh.” “Bà xã! Em đừng đi...” Nhưng những câu nói ấy đã bị tiếng mưa lấn át. Cái mà người ta nhìn thấy chính là ánh mắt bi thương, đau lòng đến mức đôi chân như muốn ngã qụy, nhưng vẫn cố gắng mà bước đi, đôi mắt thì nhìn về phía trước. Qua một lúc sau, khi Ngọc Vân đến ga tàu, thì mưa đã bắt đầu tạnh dần. Hôm nay cuối tuần những vị khách của chuyến tàu đến thành phố A ngày một nhiều hơn. Từng dòng người tụm năm tụm bảy chờ lên tàu. Đến nơi, cái cảm giác đầu tiên của Ngọc Vân chính là cái lạnh đến thấu tận tâm can, bộ quần áo đang mặc ướt nhèm dính vào da thịt làm Ngọc Vân khó chịu. Thiên Phong đứng nép đằng sau tấm bảng quảng cáo, âm thầm mà quan sát nhất cử nhất động của cô. Rồi đột nhiên chiếc loa, phát ra một thông báo dài “Chuyến tàu đến thành phố A còn năm phút nữa khởi hành, mời quý khách lên tàu.” Giọng nói trong loa vừa dứt, thì cửa tàu mở ra, từng người một, nô nức bước vào. Ngọc Vân là người bước lên sau cùng. Nhưng chân vừa chạm cửa thì có một lực đạo từ phía sau kéo cô lại. “Ngọc Vân! Em đừng đi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, làm Ngọc Vân sửng sốt. “Anh... Anh đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã nói rõ rằng với anh rồi sao?” Ngọc Vân quay đầu lại. Hoảng loạn mà giọng nói trở nên lắp bắp. “Ngọc Vân em đừng đi được không. Anh xin em mà. đừng đi.” Nhìn người đàn ông trước mặt, đầu tóc rũ rượi, dáng vẻ có chút mệt mỏi chật vật. Nhưng biểu hiện của hắn làm cho Ngọc Vân hoảng sợ. Ánh mắt của hắn như tia lửa. Hắn vừa nói rồi vừa nắm lấy cổ tay cô. “Tôi không còn yêu anh nữa. Anh buông tôi ra. Tôi đau quá.” Ngọc Vân cố gắng vùng vẫy thật mạnh. Nhưng hắn lại siết chặt lấy cổ tay cô không buông. Ngọc Vân đau đớn nhăn mày. Hắn kéo cô đi về phía trước, hắn nói “Em phải đi về với anh.” Hành động của hắn làm cô thấy hoang mang, khiến Ngọc Vân nhớ lại những lần bị hắn đánh cho thừa sống thiếu chết. Ngọc Vân dùng hết sức lực giãy giụa thật mãnh liệt. Ngọc Vân thoát khỏi vòng tay của hắn, cô nhanh chóng kéo vali chạy vào khoang tàu. Vừa đến nơi thì cô lại bị hắn nắm tóc kéo lại. Quá đớn Ngọc Vân hét lên “Cứu tôi với, cứu tôi.” Nghe tiếng kêu cứu. Mọi người ở trong khoang tàu chạy ra. Cảnh tượng người đàn ông nắm tóc lôi người phụ nữ. Làm họ cảm thấy bức xúc cùng phẫn nộ. Một trong số những hành khách ấy, có những người đàn ông cao to bước ra,không nói câu nào liền ra tay đánh đắm túi bụi vào mặt ngực bụng của hắn, đến toé máu. “Tao ghét nhất là loại đàn ông ra tay đánh phụ nữ.” Một trong số những người đàn ông đó phẫn nộ lên tiếng. Rồi hùa nhau đánh hắn không thương tiếc. Lúc này lòng hắn chỉ nghĩ đến Ngọc Vân mà bản thân không chút kháng cự. Hôm nay Dường như những người đàn ông ấy phẫn nộ đến cực điểm, Thiên Phong nằm sõng soài trên đất mà họ cũng không buông tha, chân cứ đạp liên tục vào ngực và bụng của hắn, đến khi mỏi chân mới chịu buông ra. Đoàn tàu dần chuyển bánh, Ngọc Vân bước vào trong khoang tàu. Cô hoảng sợ đến cực điểm, cô đưa hai tay lên đầu bịt chặt đôi tai mình lại để không còn nghe thấy những âm thanh đau lòng ấy. Dường như những trận đòn roi đến thừa sống thiếu chết mà Thiên Phong đã ban cho cô nó đã ăn sâu vào trong xương máu, và trở thành một ký ức đen tối trong cuộc đời của cô, Ngọc Vân muốn quên đi nhưng nó vẫn cứ ám ảnh cô dai dẳng từ năm này qua tháng nọ khiến cô tổn thương. Cuối cùng cô nhận ra khoảng trống có thể lấp đầy bằng sự yêu thương nhưng tổn thương thì không bao giờ bù đắp được. Những người đàn ông ấy cũng bước lên tàu, rồi cánh cửa tàu dần khép lại. Thiên Phong nằm dưới đất, nhìn hắn có vẻ rất đau đớn. Quần áo trên người nhơ nhuốc, miệng thì không ngừng trào ra dòng máu đỏ tươi. Thiên Phong ngóc đầu dậy. Dù cơ thể dần mất đi ý thức. Hắn vẫn cố gắng dùng đôi tay của mình nâng đỡ toàn thân, gắng gượng đứng dậy. “Bà xã! Em đừng đi. Đừng bỏ anh một mình.” Thiên Phong đi theo chiếc tàu đang dần chuyển bánh, đau đớn như có ai đó cắn xé ruột gan. “Ngọc Vân. Em đừng đi... Đừng đi...em đừng đi.” Hắn dùng sức lực cuối cùng còn lại chạy theo đoàn tàu ngày một nhanh dần. Ngọc Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền từ phía sau. Cô lẳng lặng quay đầu nhìn lại, Thiên Phong vẫn gắng sức đuổi theo phía sau mặc cho khoảng cách ngày một xa dần. Ngọc Vân lạnh lùng kéo rèm cửa như đang khép lại một đoạn tình cảm đau thương này. Hắn sức lực dần cạn kiệt, ngã xuống mặt đường, đôi mắt mơ hồ nhìn về phía xa xa, đôi tay nâng lên như muốn níu kéo trong vô vọng. “Bà xã! Em đừng đi.” Trước khi ngất lịm đi hắn chỉ kịp nói một câu, mà khiến người nào nghe thấy cũng thương cảm. Thương cảm cho một người chồng lầm lỗi cố gắng dùng chân tình để níu kéo vợ yêu, nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Bạch Vũ trơ mắt nhìn Dịch Trạch Thành ôm Hoắc Từ lên xe. Mạnh Phàm bên cạnh lo lắng hỏi “Tiểu Bạch, chúng ta phải làm gì bây giờ?”“Còn có thể làm gì nữa, đi về trước thôi.” Bạch Vũ rụt được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Phàm có chút không thể tin được, chỉ vào hướng xe Dịch Trạch Thành chạy “Nhưng mà ngay cả áo khoác Hoắc Từ cũng không mặc.”“Cẩu độc thân không được dính vào chuyện người khác.” Bạch Vũ vỗ vỗ bả vai cậu Phàm sửng sốt, lập tức phẫn nộ nói “Mẹ kiếp, độc thân thì sao, độc thân thì không có nhân quyền à?”Bạch Vũ đồng tình nhìn cậu ta “Độc thân thì không sao nhưng không có mắt nhìn thì mới đáng sợ.”Mạnh Phàm “...”**Sau khi lên xe, hệ thống sưởi trên xe Dịch Trạch Thành khiến cho Hoắc Từ như được ngâm trong nước ấm, ngay cả hàm răng cũng đang run rẩy. Dịch Trạch Thành không lên tiếng, trực tiếp khởi động xe. Sau khi ra khỏi giao lộ phía trước, không bao lâu liền tiến vào một tiểu khu vắng được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Trạch Thành đậu xe ở bãi đỗ, xuống xe mở cửa ghế phụ, nhìn Hoắc Từ “Nếu như cô không ngại thì có thể đến nhà tôi tắm rửa, thay đồ trước.”Khó có được ngày thấy anh ôn hòa như vậy, biểu cảm khuôn mặt nhẹ nhàng không còn lạnh lùng như Từ ngồi trong xe vài phút, nhưng cơ thể lại run rẩy ngày càng nhiều. Cái áo mỏng cô mặc đã bị tuyết và nước mưa làm cho ướt từ lâu theo anh vào thang máy, cô mới phát hiện nhà anh cũng ở tầng cửa, Dịch Trạch Thành mở đèn ở huyền quan * lên. Hoắc Từ đứng ở cửa mãi đến khi một đôi dép lê kiểu nam đặt trước mặt cô, thấy cô không nhúc nhích, anh ngẩng đầu, con ngươi hơi co lại “Trong nhà ít người đến, không có dép kiểu nữ, cô không để ý chứ?”* Huyền quan Lối vàoNghe được câu này, Hoắc Từ mới nở nụ cười, sao cô có thể để ý Từ khom lưng cởi giày, hôm nay cô mặc quần jean xanh đậm, vớ bông sọc caro. Sau khi cởi giày cô tiện tay cởi luôn tất bông đã ướt đẫm chân vốn trắng mịn mềm mại giờ bị lạnh đến cứng đờ, cô giật giật đầu ngón chân rồi mới xỏ chân vào dép lê của anh vừa rộng lại vừa lớn, hơn nữa còn là màu xanh đậm đơn giản Từ đi vào phòng khách, nhìn quanh một vòng, nhìn chung thì nơi này rộng rãi thoáng mát, phòng bếp dạng mở, lại còn có một quầy rượu nho nhỏ. Cô đứng trước quầy rượu, hứng thú nhìn một hồi.“Tôi đã gọi điện kêu người mua quần áo cho cô, cô nói size cho cô ấy đi.” Dịch Trạch Thành từ trong phòng đi ra, anh đã cởi áo khoác, cũng không mặc áo sơ mi như vừa nãy mà là một cái áo jersey * rộng rãi.* Áo jersey chính là kiểu áo thể thao “đồng phục” thường là áo thi đấu có dạng ba lỗ tank top.Hoắc Từ nhận lấy điện thoại, đầu dây bên kia là một giọng nói dịu dàng hỏi cô cần loại quần áo gì và size như thế ngẩng đầu nhìn Dịch Trạch Thành, nói size mình mặc xong còn hỏi “Có thể mua giúp tôi một bộ nội y không?”“Đương nhiên có thể.” Người phụ nữ đầu dây bên kia tri kỉ trả Từ nói “34D.”Cô vẫn chưa nói xong mà người đàn ông đứng bên cạnh đã đi vào phòng bếp rót nước. Cô khẽ cười, anh cứ giả bộ khi cúp điện thoại, cô đi đến bên cạnh quầy rượu. Trên mặt bàn đen có một ly nước ấm, hơi nước bốc lên giống như khói trắng đang bay lên. Cô đưa tay sờ miệng ly, vừa ấm áp nhưng lại có chút nóng Trạch Thành thấy cô không nhúc nhích “Cô muốn uống cà phê?”“Tôi có thể mượn toilet một chút được không? Tôi lạnh quá.” Hoắc Từ hỏi Trạch Thành nhìn cô một cái rồi gật đầu. Anh đưa cô đến đây cũng vì lý do đó nhưng quần áo vẫn chưa đưa tới nên anh sợ cô tắm xong thì không có đồ để thay. Người luôn lạnh lùng, lãnh cảm với mọi chuyện như anh lại có thể chủ động dẫn người về nhà đã là chuyện như mặt trời mọc phía tây rồi. Nói gì đến bây giờ còn để cô dùng nhà vệ sinh của cô đi vào, Dịch Trạch Thành đứng ngay cửa sửng sốt, có chút đau cả chính anh cũng cảm thấy thật kỳ lạ.**Hoắc Từ dùng phòng tắm trong phòng Dịch Trạch Thành, khi tắm cô muốn tắm bồn. Việc trang trí phòng đương nhiên không phải do Dịch Trạch Thành làm, về phần bồn tắm lớn trong phòng, trước khi dọn vào anh không biết nó tồn tại mà sau khi vào ở anh cũng chưa từng dùng trong phòng tắm cực lớn, ánh đèn chiếu lên cả người khiến cô trở nên trong Từ ngồi trên thành bồn tắm, nghe tiếng nước chảy....Năm Hoắc Từ tốt nghiệp cấp ba cũng là lúc cha mẹ cô chính thức nói với cô là họ đã ly hôn. Thật ra tính cách của cô không có lạnh lùng, ương bướng như vậy, mà là một cô gái nhỏ thông minh có tướng mạo hơn người, rõ ràng chính là thiên chi kiêu nữ.*Thiên chi kiêu nữ Con cưng, đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh cô là bác sĩ ngoại khoa Hoắc Minh Chu, từ nhỏ Hoắc Từ đã lấy ông làm mục tiêu. Thậm chí lúc chọn ngành thì cô cũng chỉ chọn mỗi ngành y điều cô không nghĩ tới, sau khi cô nhận được giấy báo trúng tuyển thì lại phải chào đón một tin sét đánh giữa trời quang như vì Hoắc Minh Chu sắp trở thành bác sĩ trong đội ngũ chuyên gia đi viện trợ Châu Phi, cho nên bọn họ không thể không đem tin tức đã bị giấu giếm bấy lâu nói cho nói của Liễu Như Hàm chính là bố mẹ không còn có cách nào có thể tiếp tục sống cùng nhau được họ thật sự rất xin vậy đó, bọn họ thật sự rất xin lỗi nhưng cũng chỉ là xin lỗi mà thôi. Dẫu sao sau khi cô trưởng thành bọn họ mới lựa chọn việc ly hôn nên mới không cảm thấy mình mắc nợ Từ đã lén lút khóc rất nhiều lần, cô vẫn không thể hiểu được, tại sao nhà của cô lại đột nhiên biến mất như đến khi cô thấy Liễu Như Hàm kéo cánh tay của Thẩm Phương cả hoài nghi đều không ngăn được chấn động khi tận mắt nhìn thấy. Huống chi cô cũng biết Thẩm Phương vì ông chính là bố của Thẩm Tùy khi mẹ cô trở thành bà Thẩm, cô cho rằng mình sẽ trở thành bạn gái của thiếu niên Thẩm Tùy đầu tiên Hoắc Từ gặp Thẩm Tùy An là ở buổi lễ khai giảng đầu tiên của cấp ba. Khi đó anh mặc áo sơ mi caro nhạt cùng quần dài đen, đứng hàng đầu trên sân thể đó anh là thủ khoa đại học của trường. Mà Hoắc Từ cũng là thủ khoa mới nhập học của họ đại diện cho toàn thể học sinh lên đọc diễn Tùy An chính là kiểu đàn anh mà tất cả các thiếu nữ tưởng tượng, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, lúc nào cũng có một nụ cười dịu dàng. Lúc đó, tính tình của cô cũng không có lạnh lùng như bây giờ, cô không thể nào phủ nhận rằng cô cũng bị Thẩm Tùy An hấp biệt là sau khi cô diễn thuyết xong đi xuống, anh đứng ở phía dưới, mỉm cười với cô, ấm áp nói “Bạn học Hoắc, em đọc rất tốt.”Trong phút chốc lơ đãng, cô đã bị một màn đó của thiếu niên làm cho cảm còn chưa kịp nổi giận khi biết chuyện của Liễu Như Hàm và Thẩm Phương Đường thì lại biết được tin Thẩm Tùy An chuẩn bị đi gọi điện thoại thông báo chính là em gái Thẩm Tùy An, cô ta vẫn luôn không thích Hoắc Từ. Cô ta cho rằng Hoắc Từ sẽ cướp anh trai của mình, huống chi bây giờ mẹ Hoắc Từ lại còn cướp đi bố của cô ta khi điện thoại được kết nối, một giọng nói đắc ý được truyền đến “Cô cho rằng anh tôi thật sự thích cô sao? Nếu như anh ấy thích cô thì chắc chắn anh ấy sẽ nói cho cô biết, hôm nay là ngày anh ấy sẽ bay sang Anh.”“Hơn nữa anh ấy sẽ mãi mãi không trở về. Anh tôi không cần cô, cô và mẹ cô đều thối nát như nhau, đều chỉ biết cướp đoạt đồ của người khác.”“Đồ đê tiện như cô anh tôi không cần, hiện giờ chỉ cần nhìn thấy cô thì anh ấy liền cảm thấy ghê tởm.”Một giây Hoắc Từ cũng không chần chừ, cô đến gara lái xe ra đó, cô mới lấy bằng lái được một điểm xe bị lật trên đường cao tốc, ý niệm đầu tiên trong lòng Hoắc Từ chính là tất cả đều kết thúc thế này cũng cả hình ảnh đều giống như một cảnh phim, cô xảy ra tai nạn trên đường cao tốc, chiếc xe như bị mất khống chế lao đến ven đường, lực va chạm rất lớn khiến đầu xe bị biến dạng. Chiếc xe lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng lật úp ở ven chỉ cảm thấy cổ họng mình rất ngọt, toàn thân chỗ nào cũng Từ không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, cô chỉ biết khi cô có ý thức một lần thì cô nghe được có người đang gọi lúc cô mơ mơ màng màng thì có một cánh tay duỗi là một bàn tay thon lại lại mạnh mẽ, khi nhìn thấy cánh tay ấy, trong lòng cô vốn đã như tro tàn không ngờ lại dấy lên ngọn lửa không muốn chết, cô không muốn chết như dồn hết sức lực, nắm chặt cái tay ấy, sau đó cô nói “Xin anh, đừng buông tôi ra.”...Hoắc Từ cúi đầu, nhìn thấy nước trong bồn đã đầy. Cô đứng dậy cởi quần áo, cởi luôn nội y rồi bước vào trong bồn ngâm mình trong nước ấm, thoải mái đến từng lỗ chân lông trên người trong nháy mắt đều nở chuyện cũ năm xưa cứ như một bộ phim cũ, khi nhớ lại, phảng phất như là câu chuyện của người khác. Thế nhưng có một điều, Hoắc Từ chưa từng chính là bóng lưng của người đã cứu đó khi cô bị mắc kẹt trong xe, ý thức mơ hồ. Người kia luôn nắm chặt tay cô, đợi đến khi lính cứu hỏa đến. Bởi vì xe bị va chạm đến biến dạng, chân cô bị kẹt lại. Bác sĩ truyền nước biển cho cô, cũng là người kia giúp cô cầm bình nước biển suốt bốn tiếc, cô không nhìn thấy mặt của anh, chỉ trông thấy bóng lưng đang rời đi của anh khi cô được đưa lên xe cứu mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài đen, cao lớn lại rắn nhiên Hoắc Từ từ trong bồn nước đứng bật dậy, cô ngâm nước cũng lâu Trạch Thành đang ở bên ngoài, nếu buổi tối không có tiệc xã giao thì anh sẽ tự làm cơm ở nhà. Ở nước ngoài nhiều năm, từ lâu anh đã có thói quen tự chăm sóc bản thân mình. Vốn dĩ buổi tối công ty có tiệc Giáng Sinh nhưng từ trước đến giờ anh đều không thích nơi ồn ào náo nhiệt. Dù lúc còn ở Anh, anh cũng sẽ miễn cưỡng bị kéo đi tiệc tối ở học anh đem dĩa mỳ ý ra, trong phòng ngủ liền truyền tới một tiếng thét chói lập tức buông cái dĩa trong tay xuống, bước nhanh đến đẩy cửa phòng ngủ ra, đứng trước cửa phòng tắm, gõ cửa “Cô bị sao vậy?”Bên trong không có tiếng lại gõ cửa “Hoắc Từ?”Vẫn không có tiếng động gì, anh nhíu chặt mày, nhất thời không biết có nên đẩy cửa vào xem hay không. Mãi đến khi giọng nói tinh tế bên trong truyền ra “Tôi bị ngã.”“Tôi có thể vào không?” Dịch Trạch Thành nghe tiếng động, có vẻ như cô ngã không Từ ở bên trong nói “Có thể, trên người tôi có quấn khăn tắm, nhưng tôi không thể đứng dậy nổi...”Cô nói như vậy là vì sợ Dịch Trạch Thành không dám vào. Dù sao trong xương cốt anh cũng là một người tuân thủ nghiêm ngặt, tự kiềm chế rất Trạch Thành đẩy cửa ra liền nhìn thấy cô đang nằm bên cạnh bồn tắm, trên người quả thật đang quấn khăn tắm. Một tay nắm chặt trước ngực. Mái tóc ướt đẫm, đen như mực xõa trên vai. Khăn tắm quấn trước ngực làm lộ ra xương quai xanh và cánh tay mảnh khảnh, cánh tay còn lại đang bọc quanh hai khối nở nang trong khăn tắm.“Cô có thể đứng dậy không?” Anh Từ ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi đen nhánh như bị phủ một tầng hơi nước trong phòng tắm, vừa sáng lại vừa ngọt ngào. Cô nhìn anh chăm chú, nói “Không thể, tôi không đứng lên được.”Dịch Trạch Thành đứng tại chỗ. Anh là bác sĩ ngoại khoa đã trải qua hơn ba trăm ca phẫu thuật trong mười ba tháng, lập nên một kỷ lục mới. Cơ thể người trong mắt anh, chỉ khác nhau về mặt cấu trúc, không phân biệt đẹp xấu, thậm chí cũng chẳng có quyến rũ hay cuốn Từ đang nằm trước mắt anh, anh biết ngã trong phòng tắm, rất có khả năng gây tổn thương xương cụt mới khiến cô không thể đứng dậy được. Cho dù không phải là bác sĩ thì với tư cách là chủ nhân anh cũng cần phải chăm sóc anh lại không thể bước được bước trắng đến mức quá đáng, lúc này lại lộ ra tứ chi mảnh khảnh và xương quai xanh, thậm chí ngay cả đường cong của phần thịt trước ngực cũng hiện lên rõ không nhúc nhích, Hoắc Từ cũng không lên khi tiếng chuông điện thoại trong túi quần Dịch Trạch Thành đột nhiên vang mới nhấc chân bước đến, khom người, cánh tay để lên eo cô và hai chân muốn bế cô lên. Đột nhiên, khóe miệng Hoắc Từ đang nằm trong ngực anh lộ ra một nụ duỗi tay vòng qua cổ anh, xoay người anh đặt dưới mặt Dịch Trạch Thành lạnh lẽo đang muốn ném cô xuống, chợt nghe cô nói “Nếu như anh nhúc nhích, tôi sẽ nới lỏng tay.”Nói xong cô như muốn buông tay đang giữ trước ngực ra, khăn tắm miễn cưỡng lắm mới không rơi Trạch Thành nằm áo cởi ra đều được cô đặt ở bên cạnh bồn tắm. Mảnh vải màu đỏ chót ở phía trên, chính là nội y của trừ khăn tắm đang quấn quanh người cô thì cô cũng không mặc gì.

xin anh đau quá buông tôi ra